“DẤU LẶNG” GIỮA ĐỜI THƯỜNG

Chẳng hiểu sao trong những lần đi tĩnh tâm để khấn vĩnh viễn và lãnh sứ vụ thì tôi lại được dịp tiếp xúc với những cuộc đời thật đẹp. Và như thế, đó chính là cơ hội để nhìn lại bản thân của mình. Thật xấu hổ khi thấy có nhiều và nhiều cuộc đời dâng hiến thật là đẹp, còn mình, mình chẳng là gì cả.

Lần trước, khi tĩnh tâm để khấn vĩnh viễn, trong những ngày ấy có 3 thầy phó tế cũng tĩnh tâm để dọn mình lãnh sứ vụ linh mục. Trong 3 thầy ấy thì có 2 vị làm cho tôi cũng như anh em không thể nào mà không ngạc nhiên và thán phục. Sau ngày tĩnh tâm, hỏi thăm nhau mới biết rằng 2 trong 3 vị là người dân tộc thiểu số: K’Ho và Chu Ru. Chẳng cần phải dài lời, ai ai cũng biết rằng ngay cả người Kinh đi tu cũng thấy hiếm dần trong thời buổi kinh tế thị trường, vậy mà người dân tộc thiểu số đã can đảm, đã cố gắng vượt qua những rào cản để dâng mình cho Chúa.

Quả thật tình Chúa cao sâu nhiệm mầu chẳng ai dò thấu.

Kỳ tĩnh tâm này anh em mới bước vào tuần phòng thì bỗng nhiên thấy có một chàng thanh niên dáng người nhẹ nhõm, thanh thoát. Để khỏi bị “hớ”, tôi cũng như anh em chào “Cha” nhưng khi hỏi ra thì được biết đó là “Thầy”.

Thật sự thì tôi bị “hút” ngay từ giây phút đầu tiên khi gặp Thầy. Thầy nhẹ nhàng, thanh thoát đến lạ thường. Sau những ngày tĩnh tâm, hỏi thăm thì được biết hiện Thầy đang là tập sinh của một Dòng kín ở tận trời Mỹ !

Sau đó, Thầy mới kể về cuộc đời và đặc biệt là hành trình ơn gọi của mình:

Sau khi tốt nghiệp đại học, Thầy làm việc tại bệnh viện Đại Học Y Dược và rồi Thầy sang Mỹ để tu nghiệp. Sang Mỹ, tu nghiệp xong chẳng hiểu sao Thầy lại tu luôn trong Dòng chứ không đi theo cái nghiệp mà mình chọn nữa. Thầy tìm đến với các Cha Dòng Tên. Sau khi trao đổi, các Cha Dòng Tên thấy Thầy thích hợp với đời sống chiêm niệm nên các Cha đã gửi Thầy đến dòng kín. Lạ thay là chỉ một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, các cha trong Đan Viện đã nhận Thầy vào và bắt đầu tiến hành việc xin thủ tục, hồ sơ từ Việt Nam gửi sang. Thế là Thầy ở lại luôn trong Đan Viện từ ngày ấy.

Non một tháng, bà cụ – thân mẫu của Thầy – được Chúa gọi về và Thầy được Đan Viện cho về Việt Nam để thọ tang Mẹ. Thọ tang Mẹ xong Thầy sẽ quay về Đan Viện để tiếp tục đời sống tu trì.

Ngược dòng thời gian một chút, Thầy cho tôi biết thêm là trước đây Đức Hồng Y đã gọi Thầy vào Chủng Viện, đưa hồ sơ cho Thầy nhưng Thầy cảm thấy Thầy thích hợp hơn với đời sống đan tu ! Ngày ấy, chỉ cần Thầy gật đầu thì giờ này Thầy đã lãnh sứ vụ linh mục được vài năm. Thế nhưng, Thiên Chúa đã mời gọi Thầy đi theo con đường chiêm niệm, con đường khổ hạnh.

Về đến nhà dòng, hình ảnh Thầy cứ ở trong trí tôi mãi. Tạm gọi là so sánh thì thấy sao mà mình hèn quá, yếu quá, kém quá. Giữa Thầy và mình hình như có cái gì đó cách xa vời vợi. Thầy là người có dư trình độ để hoà nhập với xã hội hiện đại nhưng rồi Thầy đã bỏ mọi sự để dâng mình cho Chúa và đặc biệt trong Đan Viện. Còn mình, nhiều lần nhiều lúc mình mang tiếng là đi tu đấy nhưng sao mình cứ muốn vun vén cho riêng mình càng nhiều càng tốt !

Giữa cuộc đời đầy bon chen, tranh giành này mà vẫn có những dấu lặng thật dễ thương dân mình cho Chúa trong các hội dòng đặc biệt là Đan Viện. Tưởng chừng như cuộc sống quá cao để rồi ơn gọi nói chung và chiêm niệm nói riêng bị giảm thiểu nhưng hình như Thiên Chúa vẫn thương, Ngài vẫn còn nhiều và nhiều chỗ dành riêng cho những con người tận hiến. Ngày nay còn và còn nhiều tâm hồn vẫn vui vẻ, hạnh phúc để tìm đến những chốn thanh vắng và bình an để cầu nguyện. Những “Dấu Lặng” này dâng hiến cuộc đời mình một cách âm thầm và hình như chẳng mong ai biết đến cả.

Những “Dấu Lặng” nhỏ bé đấy chắc cũng ít người biết đến nhưng thật sự Giáo Hội cần và cần lắm những con người sống lặng trong các Đan Viện. Giáo Hội vững mạnh và phát triển một phần cũng là do tâm tình cầu nguyện, ăn chay, hãm mình của các Đan Viện.

Cảm ơn những “Dấu Lặng” thi thoảng xuất hiện trong đời mình để mình có dịp nhìn lại cuộc đời dâng hiến của mình. Những “Dấu Lặng” này như là một tấm gương cho mình soi chiếu. Nhìn vào những “Dấu Lặng” này mình cảm thấy xấu hổ khi mình vun vén cho mình nhiều quá, trong khi đó những “Dấu Lặng” lại cứ ngày mỗi ngày tìm cách tan biến mình trong trời, trong đất và đặc biệt trong Thiên Chúa.

Anmai, C.Ss.R.