Xóm mù

Xóm nằm trên khu nghĩa trang. Hồi đó người Pháp kéo đại bác vào tấn công thành Gia Định. Xác lính triều và lính tây nằm lẫn lộn lên nhau, thối sình, tử khí bốc cao. Tây rút đi, quan quân triều đình đào lỗ chôn tất cả. Bắt đầu từ hồi đó, đêm đêm có người vẫn cứ nói ma chơi hiện ra chập chờn, ma tây nhìn béo và tròn, ma ta nhìn gầy và méo.

Cả xóm đi ăn mày. Ngày lê la ngoài phố chợ, tối về ngủ dưới những túp lều lụp xụp. Xóm không có tên nhưng có người cắc cớ gọi Xóm Chó Ỉa.

Bỗng một hôm từng đoàn xe vận tải kéo tới đổ từng đống gạch và bê tông cốt sắt xuống ngay giữa khu đất bỏ trống giữa xóm. Ngày hôm sau nhân công đầu đội mũ bảo hộ cứng màu vàng mặc áo màu cam tấp nập kéo tới. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, ngày nào cũng thế, tiếng đinh tiếng búa tiếng xe vận tải rền vang một khu đất trống, thiên hạ trong thôn xóm ngơ ngác hỏi nhau,

— Họ xây cái chi vậy?

— Không biết, đi mà hỏi ông chủ. Ổng đứng bên kia kìa. Đó đó, cái mặt trắng trắng tròn tròn, nhìn như trái táo đó.

Chỉ trong vòng một tháng, tòa nhà cao ngất trời thành hình. Hôm tân niên có đốt pháo. Xe BMW và xe Mercedez bóng lộn đậu một hàng dài từ ngoài ngõ kéo vào tới gần cổng. Quan khách tham dự tiệc tân gia ai cũng mặc vét, cổ thắt cà vạt, phụ nữ son phấn lụa là, mùi nước hoa mắc tiền thơm nức đẩy xô mùi hôi của xóm.

Trong khi tiệc tân gia đang tưng bừng nổ vang tiếng pháo pha tiếng rượu sâm banh, nhiều người nghèo đói ghẻ lở đầy mình kéo tới trước cửa chìa tay ăn xin. Cánh cửa bật tung mở ra, đầy tớ trong nhà mặc quần tây đen, áo sơ-mi, cổ thắt nơ bước ra thẳng tay xua đuổi,

— Đi chỗ khác chơi đi…

Nhìn đám đông không chuyển đổi hình dạng, ông chủ mặt tròn tiến ra nhổ nước miếng phèn phèn xuống nền gạch,

— Thế kỷ hai mươi rồi, lịch sự một chút có được không?

Cánh cửa đóng lại, nhưng ăn mày vẫn không giải tán. Từ trong nhà có người khách ngứa tay quẳng cục xương bay ngang qua khung cửa sổ, bao nhiêu thân hình còm cõi lao tới một đích điểm! Lại thêm mấy cục xương ào ào bay ra. Thế là xóm trên khu dưới nườm nượp kéo tới. Hết xương, người bên ngoài ngớ ngẩn nhìn qua khung cửa cơm trắng Nàng Hương và thịt heo vàng quay chiên dòn... Một lần nữa, cánh cửa mở ra, nhưng lần này không phải là những người hầu mà là bầy chó dữ với hàm răng trắng nhởn. Có thằng bé ăn mày làm mặt bướng, cứ sấn tới, con chó dữ nhất lao ra, thằng bé té lăn quay trên sân, máu đỏ loang lổ sàn gạch mới.

Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột. Nhưng thằng bé ăn mày không đổ ruột, cho nên vẫn chẳng có chuyện chi xẩy ra. Xương bên trong tiếp tục ném ra, bên ngoài thiên hạ tiếp tục tranh nhau nhặt xương nhai, tiếng xương nhai nghe rau ráu, rôm rốp, vui tai, và ròn tan. Thằng bé ăn mày bị chó cắn vẫn nằm đó, vết cắn sâu hoắm, máu đỏ chảy thông thốc có vòi, tuôn ồng ộc như vòi nước phông tên. Có người chạy về gọi ông bố. Ông bố hốt hoảng chạy tới. Nhìn ông chủ khuôn mặt tròn xoe có mầu hồng đào của táo đang đứng bất động ngay cánh cửa làm bằng gỗ lim mầu nâu bóng, ông bố bế con lên tay yên lặng bỏ đi, miệng không nói chi nhưng ánh mắt khó hiểu.

Cứ thế, tòa lâu đài tiếp tục tiếng nhạc rập rình, xe hơi nối đuôi xếp hàng trước ngõ, và dân trong xóm tiếp tục đi ăn mày vào lòng từ tâm khắp cùng thiên hạ.

Tối hôm đó, vầng trăng lưỡi liềm vừa vắt ngang qua cột dây điện cao thế của tòa nhà, người trong xóm hốt hoảng nhận ra tiếng rú như lợn bị thọc tiết phát ra từ tòa cao ốc. Người người chạy tới chỉ để nhận ra xác của người mặt tròn có mầu trái táo rớt từ trên lầu cao chót vót giờ đang nằm sõng soài ngay trên sân gạch, đúng ngay nơi thằng bé ăn mày bị chó dữ cắn té vật mặt xuống, giờ nó đã chết, chôn được non một tháng.

Một tháng sau, tòa nhà treo bảng, “Bán nhà!”. Có mấy người mặt tròn mầu táo ghé vào hỏi thăm. Nhưng chỉ vỏn vẹn được ba bữa nửa tháng căn nhà lại treo bảng bán bởi tiếng đồn nhà có ma.

Thiên hạ đổi tên gọi Xóm Ma. Nhưng người trong xóm gọi tên Xóm Mù.

Suy niệm

Nếu biết rằng, dù có là phú quý cao sang,cửa nhà gác tiá lộng lẫy huy hoàng,vàng chôn trong nhà, phần chìm phần nổi,nhưng đời nhân gian rồi cũng sẽ chìm vào dĩ vãng,tôi sẽ sống khác, khác rõ ràng, tương tự cõi âm phủ và chốn dương gian.

Nếu biết rằng không phải chỉ có riêng tôi sống trên mặt đất,nhưng còn bao nhiêu người khác, giống y như tôi, họ cũng biết đói khát,biết đau khi bị gáo lạnh nước tạt vào mặt,thì tôi sẽ sống khác,sống tử tế hơn.Và tôi sẽ không bao giờ sốnglạnh tanh như một xác chết đã chôn,tối thui cặp mắt mù lòa,không nhận ra nhân diện của Chúa, của Phật, và của Bụt,trên khuôn mặt nhân gian,và của những người anh chị em đói khổ bần hànsống chung quanh.Những cuộc đời như thế, nhạt! tanh!Buồn ơi là buồn cho những mảnh vụn đời có máu lạnh!

www.nguyentrungtay.com
LM Nguyễn Trung Tây, SVD