Phút Tâm Giao 5

PHẢI CHĂNG MA QUỶ CHẲNG CÒN HIỆN HỮU?



Vào ngày cuối cùng tháng 10 dương lịch, các nước phương Tây thường tưng bừng tổ chức lễ hội Halloween. Ý nghĩa nhân bản về cô hồn Jack trước đây, thường chẳng mấy ai buồn nhớ đến nữa, mà chỉ lo tập trung vào việc hóa trang đủ loại hồn ma, phù thủy để vui chơi, giải trí. Ngoài lợi ích mang tính xã hội và giáo dục, lễ hội Halloween còn giúp trẻ thơ dạn dĩ với cõi âm, với vong hồn và với ma quái linh thiêng. Tuy nhiên bao giờ cái mề đai hào hoáng cũng có mặt trái chẳng đẹp đẽ tí nào. Hình như con người ngày nay thật sự chẳng còn sợ hãi ma quỷ nữa chăng, khi lấy hình hài ma quỷ ra bỡn cợt?

Đáng lẽ tôi đã không viết về đề tài này, nhưng tôi cho rằng từ chối sự hiện hữu của ma quỷ là một điều sai lầm, có thể gây tổn hại cho linh hồn cách trầm trọng. Mà linh hồn thì bất tử, thì làm sao mà làm ngơ được kia chứ! Linh hồn tôi được cứu chuộc bằng Cuộc Khổ Nạn của Chúa Kitô.

Cha linh hướng của tôi thường dạy rằng:“Đừng phí thì giờ để nghỉ đến chúng! Mà hãy dành thì giờ để nghĩ đến TÌNH YÊU.” Ngài còn dạy rằng: “Đừng bao giờ nên tò mò về chuyện của thế giới bên kia, đó là tự động mở cửa linh hồn của mình để chúng có dịp đột nhập vào!”

Lời dạy của cha tôi hằng ghi nhớ. Nhưng có một điều tôi nhận thấy trên thế giới ngày nay, người ta hầu như quên hẳn đi sự tồn tại của chúng, để rồi sống buông thả theo đường lối của nó. Nhân loại không còn ý thức được sự tội, thì cũng có nghĩa là không còn tin rằng Satan đang có mặt ở khắp nơi.

Tôi còn nhớ đã đọc một đoạn trong sách nói về cuộc đời Cha Thánh Piô Năm Dấu. Ngài bảo rằng: “Nếu Chúa cho phép chúng ta thấy được ma quỷ, thì sẽ kinh hoàng vì chúng nó đông đến nổi có thể che đi ánh sáng của ban ngày!” Thật là hãi hùng!. Lạy Chúa! chữ “nếu” này, Chúa cứ để vậy luôn nha Chúa, đừng biến chữ “nếu” thành sự thật. Vì Chúa biết đó, con sợ lắm Chúa ơi. Đức tin con thật yếu kém, xin ban cho con thêm đức tin, mà các thánh thường có, một đức tin chỉ bé nhỏ như hạt cải mà có thể dời núi non.(Mt 17, 20)

Tuy tôi nghe lời cha linh hướng, chẳng bao giờ nghĩ đến chúng, cũng tránh luôn cả viêc coi phim rùng rợn, mà tôi thường gọi là phim ma. Danh từ “ma” coi có vẻ con nít, nhưng thật sự nó che dấu thật kín đáo, “ma” đồng nghĩa với quỷ dữ Satan. Đây cũng là cái ranh mãnh của chúng nó, hòng ru ngủ người ta đấy! Khi nói đến “ma” thì ai ai cũng nghĩ đó là chuyện hoang đường, chuyện chỉ có trong tiểu thuyết hay phim mà thôi. Không, họ đã lầm lẫn. Và dưới đây là môt chuyện “ma” mà tôi sắp sửa viết ra đây. Đó là chuyện mà chính tôi đã chứng kiến, và cho đến bây giờ, sau hơn chục năm, tôi vẫn còn nhớ vanh vách từng chi tiết.

Vào năm ấy, sau môt thời gian lần hạt Mân Côi như bữa ăn thiêng liêng hằng ngày của tôi. Không ngày nào mà tôi không dùng bữa, thì cũng vậy, không ngày nào mà tôi không lần chuỗi Mân Côi. Kinh Mân Côi là lương thực cho linh hồn tôi, là áo giáp mà Mẹ Maria may cho tôi, để chống lại những tấn công của ba thù: ma quỷ, thế gian và xác thịt. Mẹ ơi! con hết lòng tri ân cảm tạ Mẹ đã “đan” cho con chiếc áo giáp này, chỉ bằng những hạt nhỏ, nối lại bằng giây thật đơn sơ, nhưng lại làm cho chúng nó kinh hoàng khiếp sợ.

Một ngày kia, trong khi đang lần chuỗi Mân Côi cùng chồng tôi, trong căn phòng bé nhỏ, cạnh chiếc bàn thấp bé, với ngọn nến được làm phép. Ngọn nến lung linh này nhắc nhở tôi rằng, mỗi khi nó đươc thắp lên, tôi đừng có quên sự hiện diện của Đức Chúa Thánh Thần. Ngài đã hiện ra với các Thánh Tông Đồ dưới hình những lưỡi lửa, có Mẹ Maria chứng kiến.

Đang lần chuỗi tới chục thứ hai, thì chúng tôi ngửi thấy một mùi khét lẹt. Tôi chạy ra ngoài bếp, xem có để quên tắt bếp gaz chăng. Nhưng bếp không cháy. A, hay là những người sống trong chung cư này , có ai quên tắt bếp chăng? Coi chừng cháy cả căn hộ nhà tôi thì sao. Vội chạy ra hành lang xem xét, tôi chẳng thấy khói, cũng chẳng ngửi thấy mùi khét gì cả. Vậy thì lạ thật, không biết cháy ở đâu?

Trở vô phòng đọc kinh tiếp, mùi khét mỗi lúc mỗi gia tăng đến nổi cả hai chúng tôi ho sặc sụa, ngộp thở y như thiếu dưỡng khí. Không biết làm sao, tôi chạy ra mở cửa sổ cho thoáng khí. Mở cửa sổ vào mùa đông, trong khi khí hậu bên ngoài xuống đến âm 20 mấy độ bách phân là một điều rất cấm kỵ. Vì quá lạnh, mà trong nhà thì mở sưởi, cửa sổ có thể bị kẹt, không thể đóng lại được nữa. Nhưng còn biết làm gì hơn, vì không tài nào thở được nữa. Nhưng mở cửa sổ rồi cũng vô ích, vì mùi khét chẳng giãm bớt chút nào, mà chỉ khét ở trong phòng tôi mà thôi.
Mùi này giông giống như mùi lưu huỳnh cháy, hoăc nhựa đường đang nấu. Lúc ấy, tôi chẳng nghĩ ra đươc mùi khét đó từ đâu đến. Cuối cùng, tôi thì thầm trong trí hỏi Mẹ: “Mùi gì kỳ vậy Mẹ?” Tức thì, Mẹ soi sáng cho tôi nhớ lại một đoạn trong sách của Chân Phước Ann Catherine Emmerich. Toàn bộ sách gồm ba quyển bằng Pháp ngữ, thuật lại cả cuộc đời Chúa Giêsu. Chúa đã ban cho ngài hồng ân được “thấy” Chúa, y như ngài đang “sống” trong thời kỳ Chúa còn ở thế gian.

Có môt lần ngài ngửi một mùi khôi khét kinh khủng, và hãi hùng kêu cầu cùng Chúa. Ngài nhìn thấy Satan hiện hình qua lớp khói đen mù mịt. Kêu cầu Chúa, thì tức khắc dưới chân thánh nữ, đất mở ra, bên dưới là hỏa ngục Satan hoảng hốt liền chui xuống lỗ hổng này. Mùi hôi khét lập tức biến đi.
Khi tôi nhớ đến đoạn này trong sách, tôi hiểu ngay rằng mùi khét mà chúng tôi ngửi từ nãy giờ, chẳng gì khác hơn là mùi khét của chúng,mùi khét cháy vì lửa hỏa ngục!

Lúc ấy tôi nói với chồng tôi: “Mình tiếp tục lần chuỗi đi, tụi nó đó!” Và chúng tôi tiếp tục cố gắng đọc thành tiếng Kinh Kính Mừng, vừa đọc, vừa bị ngạt thở, pha lẫn với tiếng ho sặt sụa vì thiếu dưỡng khí. Sau một chục kinh nữa, thì bỗng nhiên mùi khét biến dần, cho đến khi chúng tôi hít thở không khí bình thường. Chắc hẳn rằng Mẹ của tôi đã đến đuổi chúng đi.

Giờ đây, viết lại hiện tượng này, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Thời đại này, ở thế kỷ thứ 21 mà còn có Satan hiện hình sao? À, không phải, cảm tạ Chúa đã không cho phép nó hiện nguyên hình cho con thấy. Nếu không, chắc chắn con phải chết giấc! Chúa chỉ cho phép nó đứng gần bên, để con ngửi được mùi hôi khét của hỏa ngục. Không biết lúc đó có mấy đứa vậy hả Chúa?
Lúc ấy, tôi sợ quá, nên chẳng nghĩ đến viêc rảy nước thánh, nhưng Kinh Mân Côi cũng đủ làm chúng cong đuôi chạy có cờ rồi.

Ngày nay người ta có khuynh hướng quên đi, hoăc không còn tin rằng Satan còn hiện hữu. Hiếm khi nào có dịp chứng kiến một người bị quỷ nhập, sùi bọt mép, bứt dây xít, nhảy vào lửa, vv… như trong thời Chúa Giêsu. Chúng nó càng ngày càng “văn minh”, vì đã ẩn khuất dưới nhiều hình thức. Điều tôi nhận thấy rõ ràng, đó là người ta đã đánh mất ý thức về tội lỗi. Tội lỗi giờ đây được hợp thức hóa, như kiểu sống thời thượng, còn đươc người đời tôn trọng, đề cao nữa chứ! Satan đã núp sau bức màn này, bức màn đươc mang danh tự do trong mọi lãnh vực.

Lòng Thương Xót Chúa thì bao la vô bờ bến, chắc hẳn ai cũng cảm nhận được, bởi vì chúng ta còn tồn tại trên trái đất này là do bởi Lòng Thương Xót Chúa còn trải dài. Nhưng Satan đã ngụy trang Lòng Thương Xót Chúa, bằng các gieo vào trí con người rằng “Cứ thoải mái sống trong tội đi, Chúa yêu thương và sẵn sàng tha thứ”… Người ta chỉ nhắc đến việc Chúa sẵn sàng tha thứ nhưng chẳng ai nhắc đến viêc “ăn năn hối lỗi” trở về cùng Cha, như trong dụ ngôn Người Con Hoang Đàng mà Chúa nói trong Phúc Âm.

Nhân đức thì bị coi là lỗi thời, bị đem ra nhạo báng. Ai? ai là tác giả của những lập luận này? Nếu không phải là chính Satan? Satan không còn hiện hình ra nữa, chúng cũng ít khi nhập vào người ta, nhưng còn hơn thế nữa, chúng đang tìm cách thống trị linh hồn, và đây mới là điều phải ghi nhớ hơn cả. Lời thánh Phêrô tông đồ luôn vang vẳng bên tai tôi: “Ma quỷ, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét rảo quanh tìm mồi cắn xé” (1 Pr 5, 8).

Chúa ơi, xin thương xót chúng con. Nay chúng con xin vâng lời Mẹ dạy, cũng là lời Chúa dạy:“Hãy siêng năng lần hạt Mân Côi, ăn năn hối lỗi, cải thiện đời sống, trở về cùng Chúa!” Cảm tạ Chúa đã gởi người Mẹ Thiên Quốc xuống trần gian để nhắc nhở, chăm nom, ủi an, che chở phù trì chúng con khỏi mưu ma chước quỷ thâm độc. “Xin cho con được yêu Mẹ với Trái Tim Chúa, và được yêu Chúa với Khiết Tâm Mẹ.”(Thánh Alphonso de Liguori) Amen.

GBW