Hà Nội rực sáng lên niềm tin cho công lý: Trên 2.000 người Công giáo tuần hành trước Tòa Khâm Sứ!

HÀ NỘI -- Một lối ứng xử chưa từng có trong lịch sử Giáo phận Hà Nội. Hàng nghìn người có mặt tại Toà Khâm Sứ trong đêm "Thắp Nến hát Thánh ca cầu nguyện đòi Công lý".


Tuần hành vĩ đại trước Tòa Khâm Sứ Vatican tại Hà Nội đêm 18.12.2007
Lời Kinh Hoà Bình của ca đoàn tổng hợp trong đêm hát lên mừng Chúa vừa dứt trong tiếng vỗ tay của chừng 4.000 người tham dự Đêm Thánh Ca dọn mừng Chúa Giáng Sinh, thì tiếng một cha nào đó vang lên trên hệ thống tăng âm có vẻ vừa ngọt ngào và hiền hoà, vừa nghiêm trọng và quyết liệt. Ngài nói đến việc đòi đất Toà Khâm Sứ theo nội dung của bức thư chung của Đức Tổng Giám Mục gửi cộng đồng dân Chúa ngày 15.12 vừa qua.

Lúc đó là 22 giờ 6 phút, tối ngày 18.12.2007

Kết thúc ngài nói: “Để các cấp chính quyền sớm giải quyết đúng với mục tiêu công bằng, văn minh, trên đường ra về, chúng ta hãy hướng về Toà Khâm Sứ. Xin tất cả hãy đi hàng đôi hướng về Toà Khâm sứ và đọc kinh cầu nguyện.”- Tôi đang mải chạy cho nên nhớ không chắc đúng từng từ.

Tức thì tôi thấy một đoàn rước đông đảo. Thánh giá nến cao đi đầu. Theo sau là một đoàn người đông đảo. Khoảng hơn 2000 người. Có linh mục, tu sĩ, chủng sinh, giáo dân. Trong và ngoài giáo phận. Cả cán bộ nữa có lẽ. Vì vừa có buổi trình diễn thánh ca và khách tham dự thuộc nhiều đối tượng và đến từ nhiều giáo phận Miền Bắc. Tất cả trong trang phục lễ hội. Từ sân Đại Chủng viện đoàn người đi qua khu vực Toà Giám Mục tiến thẳng sang sân Toà Khâm sứ, nơi đang bị chiếm dụng bất công và bất hợp pháp từ gần nửa thế kỷ nay.

Tiến lên với ngọn nến sáng trong tay.
Tiến lên với lời thánh ca tha thiết trên môi miệng
Tiến lên trong lối đi rực ánh đèn mầu đón Chúa Giánh Sinh.
Tiến lên trong trật tự, trang nghiêm và an bình.
Không một khẩu hiệu nào được hô lên.
Không một cánh tay nào được vung lên.
Không một người nào chen lấn xô đẩy.

Bạn chỉ thấy những con người y phục lễ hội hết sức lịch sự duyên dáng đang nhè nhẹ bước tới trong tiếng hát lời kinh nguyện cầu vang lên tha thiết, du dương, trầm bổng trong tiếng đàn nhạc linh thiêng, hùng tráng của lời Kinh Hoà Bình: “Để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hoà vào nơi tranh chấp. Để con đem chân lý vào nơi tối tăm, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng…”

Bạn cung kính đứng nhìn đoàn người nối đuôi nhau từ từ đi qua cổng tiến vào khu sân cỏ trước Toà Khâm Sứ.

Không thấy bóng bất cứ nhân viên công lực nào trong quân phục. (Có thể chỉ vì tôi không thấy).

,
Thánh giá và Nến cao trước cửa Tòa Khâm Sứ, Giáo dân và tu sĩ một lòng đòi công lý
Không một ai, không một thế lực nào có thể ngăn cản họ tiến vào nhà họ. Các nhân viên trông coi bãi xe đứng chết lặng vì kinh ngạc. Không nói được lời nào. Các cán bộ và nhân viên của cơ quan nào đó đang ở bên trong nhà thì không dám ra khỏi phòng.

Họ đi bình thản và tự nhiên. Họ đi như đã quen vì đấy vốn là nhà họ. Họ tiến thẳng vào cửa chính Toà Khâm Sứ. Nhưng cửa chính đã khoá rồi.

Thánh giá nến cao dừng lại nơi bậc cấp trên cùng sát cửa chính. Dừng lại, quay ra và hướng xuống sân cho cộng đoàn đông đảo chiêm ngưỡng và cầu nguyện.
Đoàn người tiếp tục tiến vào. Họ đứng chật cái sân rộng mênh mông. Nhiều người đứng tràn ra hai bên hè Phố Nhà Chung.

Họ vẫn cầm nến sáng trong tay. Họ tiếp tục cầu nguyện. Họ không cần phải diễn tả bằng ngôn ngữ và cử chỉ thông thường. Nhưng trong một niềm tin họ kết thành một khối thống nhất. Hiểu nhau và gắn bó với nhau hơn bao giờ hết. Trời ở cùng họ. Họ mang trong mình sức mạnh của Trời.

Có giây phút im lặng. Một sự im lặng có sức mạnh ngàn lần hơn những tiếng hô khẩu hiệu. Rồi lại có tiếng cầu xin Chúa Thánh Thần được cất lên. Rồi lại im lặng. Rồi lời ca “Lạy Mẹ xin thương đến Giáo phận con đây” lại được cất lên.
Thanh Tâm