-
Moderator
N - NGƯỜI BỊ CHẶT CHÂN CỨU TỬ CAO
NGƯỜI BỊ CHẶT CHÂN CỨU TỬ CAO
Học trò của Khổng tử là Tử Cao phụ trách quan hình ngục của nước Vệ, hồi ấy Khổng tử làm thừa tướng nước Vệ, bị người ta vu oan giá họa nên vua nước Vệ ra lệnh truy nã ông ta, Khổng tử bèn cùng với các đệ tử cùng nhau tháo chạy.
Khi họ một đoàn người chạy đến cổng thành thì cửa đã đóng lại rồi, người phụ trách giữ cổng thành là một người bị hình phạt chặt chân, chân đã bị chặt đứt, ông ta dẫn đoàn người vào núp trông một căn nhà bên cạnh cổng thành, để tránh quan binh truy bắt.
Tử Cao nhận ra người bị chặt chân giữ cổng này chính là người mà ông ta đã ra lệnh chặt chân, Tử Cao nói: “Trước đây, bởi vì có quan hệ đến pháp lệnh nên ta chặt chân ngươi, bây giờ đúng là cơ hội tốt cho người báo thù, tại sao ngươi lại giúp chúng ta trốn chạy ?”
Người bị chặt chân đáp: “Tôi bị chặt chân là vì tôi vốn phải chịu hình phạt, còn ngài lúc kêu án thì thái độ rất là thận trọng, hơn nữa kiểm tra tường tận tất cả các điều trong pháp lệnh, lại còn tận lực giáo huấn tôi. Đợi khi xác định tội xong thì sắc mặt của ngài thật nặng nề, tâm tình đau khổ, tôi có thể cảm nhận được ngài rất là không muốn dùng hình phạt nặng như thế với tôi. Tôi biết ngài làm như thế hoàn toàn không phải tốt với tôi cách đặc biệt, mà là ngài trời phú cho có một tâm hồn nhân ái, do đó, tôi rất muốn báo đáp ý tốt của ngài.”
(Hàn Phi tử: Ngoại trữ thuyết tả hạ)
Suy tư:
Có ba công việc liên quan đến mạng sống của người khác: một là quan tòa hai là bác sĩ và ba là thầy cô giáo, cho nên:
- Nếu không chí công vô tư thì quan tòa sẽ giết chết tội nhân và có khi giết chết tâm hồn của họ.
- Nếu không có lương tâm thì bác sĩ sẽ giết chết bệnh nhân.
- Nếu không có đạo đức của nhà giáo, thì thầy cô giáo sẽ giết chết tâm hồn của học sinh và cả một thế hệ tương lai.
Tử Cao và người bị chặt chân đúng là hai người quân tử, quân tử gặp nhau thì hào khí ngất trời, không ai nhìn thấy cái tôi của mình, mà chỉ nhìn thấy cái dũng khí của đối phương và của người khác mà thôi.
Có một vài người Ki-tô hữu vừa bước ra khỏi tòa giải tội thì nói như tát nước vào mặt người ăn xin ngồi trước cổng nhà thờ vì ngồi cản đường đi của họ; có một vài người khi xưng tội xong thì nói với người hàng xóm rằng, nếu tôi chưa đi xưng tội thì đừng hòng ngồi yên với tôi.v.v...những người Ki-tô hữu này không có cái tâm hoán cải, cũng không có tấm lòng yêu thương, và dĩ nhiên họ cũng không phải là người quân tử của Nước Trời, bởi vì người quân tử Nước Trời thì chỉ biết người mà không biết mình, chỉ biết cho đi mà không giữ lại, chỉ biết cầu nguyện cho người mà không nói xấu bôi nhọ tha nhân...
Ki-tô hữu là người có Chúa Ki-tô trong mình, và đương nhiên cũng nhìn thấy Chúa Giê-su Ki-tô ở nơi người khác, đó là bí quyết để làm người quân tử của Nước Trời vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
Forum Rules