Một đêm, trước phòng mạch bác sĩ, tiếng đập cửa dồn dập, càng lúc càng to hơn. “Mời vào, mời vào!” - vị bác sĩ mất hết kiên nhẫn. “Vào đi trước khi anh đánh thức cả thế giới này”.
Cửa mở, một cô bé con chưa đến 9 tuổi bước vào: “Bác sĩ, cháu cầu xin bác sĩ, xin hãy đi với cháu, mẹ cháu ốm nặng lắm, bà chết mất”.
“Ta không đến khám tại nhà, hãy đưa mẹ cháu tới đây”.
“Nhưng mẹ cháu ốm lắm, xin bác sĩ đến ngay, cháu sợ mẹ chết mất” - khuôn mặt xanh xao của cô bé con lộ đầy vẻ mệt mỏi, lo lắng và sợ hãi.
Cảm động trước tấm lòng của cô bé với mẹ, vị bác sĩ quyết định đến nhà cô. “Chúa phù hộ cho bác sĩ” - cô bé cảm tạ.
Cô bé đưa vị bác sĩ về nhà, nơi mẹ cô đang nằm thoi thóp trên giường, bà yếu tới nỗi không gượng đầu dậy được. Đôi mắt bà cầu xin được giúp đỡ, và bác sĩ ở đó để giúp bà.
Bác sĩ giúp người mẹ tội nghiệp hạ sốt, trông cho bà qua khỏi đêm. Và sáng ra, bác sĩ thở phào khi tình trạng nguy kịch của bà đã hết. Bác sĩ nói giờ ông phải đi, nhưng sẽ quay lại vào lúc 2 giờ. Chiều hôm đó, đúng như đã hứa, vị bác sĩ đáng kính quay lại.
Người mẹ hết lời cảm ơn vì tất cả những gì bác sĩ đã làm. Bác sĩ nói bà chắc không thể qua khỏi nếu không nhờ cô con gái bé bỏng. “Bà hẳn tự hào về con gái lắm. Chính cô bé đã đến nài nỉ tôi, quả là một thiên thần!”.
“Nhưng thưa bác sĩ, cháu nó mất cách đây 3 năm rồi. Tấm hình cháu treo trên tường kia”.
Vị bác sĩ già bước đến tấm hình dưới ánh sáng leo lét trên tường. Cô bé con với nụ cười xinh xắn trong hình chính là cô bé tối qua đã đến gặp ông. Bác sĩ đứng lặng, một lát sau, khuôn mặt nghiêm nghị dãn ra một nụ cười. Ông đang nghĩ đến tiếng gõ cửa dồn dập, đến thiên thần bé nhỏ ùa vào phòng mạch lúc nửa đêm.