THIÊN ÂN



Một thanh niên đến trước mặt đại sư nói: “Con muốn trở thành người khôn ngoan, vậy con phải làm thế nào mới có thể đạt đến nguyện vọng đó ?”

Đại sư thở dài nói: “Đã từng có một thanh niên giống như con, cũng muốn trở thành người khôn ngoan, vả lại khát vọng rất lớn. Một hôm anh ta thấy anh ta ngồi ngay tại chỗ ta ngồi bây giờ, mà trước mặt anh ta là vị trí của con bây giờ, người ngồi là một thanh niên, người thanh niên ấy nói: “Con muốn trở thành một người khôn ngoan.”

(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)

Suy tư:

Đại sư cũng là người đi tìm kiếm sự khôn ngoan như người thanh niên ấy, cho nên phát hiện anh ta cũng là người đi tìm sự khôn ngoan như hồi mình còn trẻ.

Khi còn trẻ thì chúng ta háo thắng thích tìm cái anh hùng, nhưng khi đến tuổi già thì chúng ta thấy đó là chuyện nực cười, bởi vì sự khôn ngoan có được là bởi những ê chề, đau khổ chồng chất trên cuộc sống của mình. Muốn có sự khôn ngoan thì phải trải qua nhiều kinh nghiệm, mà phải là kinh nghiệm đau khổ, đó là cách hay nhất để có sự khôn ngoan của người đời mà ai cũng mong muốn.

Nhưng sự khôn ngoan mà người Ki-tô hữu tìm kiếm thì không những phải trải qua đau khổ, mà còn phải qua lời cầu nguyện nữa, bởi vì nguồn gốc của mọi sự khôn ngoan chính là từ nơi Thiên Chúa mà đến.

Đó là thiên ân vậy, ai hiểu được thì thực hành.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.