-
Moderator
L - Lễ Hiển Linh - (Ánh sáng thế gian )
Lễ HIỂN LINH
ÁNH SÁNG THẾ GIAN
Một buổi tối lập đông, gió bấc thổi từng cơn se lạnh, đó đây đì đùng tiếng súng, thỉnh thoảng một ánh hỏa châu loé lên giữa bầu trời đêm. Ngôi làng nhỏ vẫn mù mịt khói sau trận oanh tạc sáng nay. Dân chúng đã kéo nhau chạy vào núi để ẩn náu. Trong một căn nhà nhỏ bé, đổ nát vì bom đạn, một cô bé gượng đứng bên khung cửa sổ, ngước nhìn lên trời và thở dài. Nhờ ánh trăng hiu hắt chiếu qua khung cửa, cô bé cúi xuống quờ quạng kiếm tìm. Một tiếng 'xẹt' khô khan giữa đêm vắng, một ánh nến chập chờn trong căn nhà đổ nát, hai dòng lệ lăn dài trên gò má ngây thơ. Mấy hôm sau, người ta tìm thấy xác cô bé, co rúm lại vì lạnh, một chân bị thương vì trúng bom, tay đang cầm hộp diêm nhàu nát, bên cạnh là xác của ba mẹ cô bé.
Chúng ta đang trong Mùa Giáng Sinh. Cùng với toàn thể Giáo Hội, chúng ta suy niệm mầu nhiệm Ngôi Hai Thiên Chúa nhập thể, mang thân phận con người, sống giữa con người. Hôm nay, Lễ Hiển Linh, Giáo Hội gọi mời chúng ta đi sâu hơn nữa trong việc chiêm ngắm Chúa Kitô: Ánh Sáng Thế Gian. Chúa Kitô chính là 'Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối' (Jn 1:5), là Sao Mai lấp lánh giữa trời đêm, soi đường dẫn lối cho con người đến Nguồn Sự Sáng; sưởi ấm tâm hồn băng giá của con người bÄng hơi nóng của tình yêu chân thật từ trời cao.
Thế nhưng, 'Ánh Sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người. Người ở giữa thế gian, nhưng thế gian lại không nhận biết Người. Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận' (Jn 1:9-11). Đó chính là thái độ chối từ của vua Hêrôđê. Mặc dù các Vị Đạo sĩ đã thuật lại với vua về sự xuất hiện của ngôi sao lạ và sự chào đời của Vua dân Do-thái, lòng ghen tương và sự ham mê địa vị, giàu sang, thế lực trần gian đã khiến vua nhìn thấy nơi Con Trẻ hình ảnh của một tử thù mà vua phải tìm cách tiêu diệt bÄng bất cứ cách nào, ngay cả bÄng sinh mạng của biết bao trẻ em vô tội. 'Người đi trong bóng tối thì chẳng biết mình đi đâu vì bóng tối làm cho mắt người ấy ra mù quáng' (1Jn 2:10). Đó cũng là thái độ tự nhiên của con người. Con người thích bóng tối hơn sự sáng. Trong bóng tối, người ta được tự do, thoải mái làm điều mình muốn mà không sợ dư luận xôn xao, láng giềng cười nhạo, ngay cả lương tâm trách cứ.
Thái độ mà Giáo Hội mời gọi chúng ta và Thiên Chúa mong đợi nơi chúng ta là thái độ vâng phục, chấp nhận. Trong Mùa Vọng, Giáo Hội dùng tấm gương đón nhận của Mẹ Maria, của Thánh Giuse và Bà Elizabeth để mời gọi chúng ta. Trong đêm Giáng Sinh, Giáo Hội dùng hình ảnh các mục đồng để phấn khích chúng ta. Và hôm nay, Giáo hội đặt trước mắt chúng ta gương của các Vị Đạo sĩ phương Đông. Nhìn thấy Ngôi Sao lạ trên nền trời, các Vị đã xem đó như một lời mời gọi. Bỏ tất cả, các Vị không quản nề vất vả, lao nhọc, hiểm nguy, băng rừng vượt núi theo sự hướng dẫn từ trời cao. Cả khi ngôi sao hướng lộ vụt tắt, các Vị cũng không chùn chân. Hang đá lạnh lẽo, máng cỏ nghèo nàn đã không làm các Vị xao xuyến. Các Vị tin nhận Con Trẻ nghèo hèn, bé nhỏ là 'Vua dân Do Thái' và 'họ đã quì gối xuống, sụp lạy Người, và dâng tiến Người vàng, nhũ hương và mộc dược' (Mt 2:11).
Chúng ta có thể đồng hóa thái độ tâm hồn của mình với ai? Từ chối như Hêrôđê hay đón nhận như các đạo sĩ? Hoặc nếu đón nhận thì hành trình đón nhận ấy thế nào? Có dám từ bỏ, dám hy sinh, chấp nhận gian khổ để theo lời mời gọi của Vì Sao lạ, để theo đuổi cuộc hành trình đến với Ánh Sáng không? Có dám liều, dám ra đi, bỏ cảnh sống quen thuộc, bỏ những tiện nghi mình đang có, để đi theo sự soi sáng của ân sủng, dấn mình vào cuộc lữ hành vô định của đức tin, để không dừng lại ở ngôi sao lạ, nhưng coi đó như lời mời gọi từ trời cao, như sự hướng dẫn từ trời cao để tìm đến hang đá và khiêm tốn tôn thờ Vua Vũ Trụ nơi Con Trẻ trong máng cỏ???
Trong cuộc hành trình đức tin, đôi khi vì sao hướng lộ vụt tắt... điều đó có làm đôi chân lảo đảo và ý chí lung lay không? Một tâm hồn tin tưởng và thiện chí sẽ biết tìm phương cách để được tiếp tục hướng dẫn tới cùng đích như các nhà Đạo sĩ. Bóng tối bên ngoài không đe dọa niềm tin cậy và phủ lấp được đức ái bên trong.
Con Thiên Chúa đã nhập thể để đem ánh sáng của chân lý, công bình đến cho những ai đang ở trong bóng tối u mê của ngờ vực, của bất công. Ngài đem hơi ấm tình thương và hy vọng đến những người đang sống trong cô đơn, thất vọng, hận thù, ghen ghét.. cho những người bị xã hội ruồng rẫy, bỏ rơi. Hôm nay, Ngài gọi mời chúng ta hãy trở nên ánh sáng cho nhau, đem ánh sáng chúng ta đã lãnh nhận từ Ngài đến cho tha nhân vì 'không ai thắp đèn rồi để dưới đáy thùng, nhưng để trên giá đèn hầu soi cho mọi người trong nhà '(Lc 11:33). Đặc tính của ánh sáng là soi sáng và sưởi ấm. Đón nhận ánh sáng từ Thiên-Chúa-làm-người, chúng ta cũng hãy trở nên ánh sáng, soi sáng và sưởi ấm tha nhân bÄng chính cuộc sống của mình, bÄng lời cầu nguyện, bÄng lời nói và những hành động cụ thể.. Thế giới chúng ta đang sống hôm nay tràn đầy bất công, hận thù, ghen tương, tràn đầy đau thương và nước mắt.. Ước mong hôm nay bạn sẽ đốt lên một ngọn nến để soi sáng và sưởi ấm một tâm hồn nào đó.. Ước mong một ngày nào đó tiếng khóc sẽ không còn, chiến tranh sẽ chấm dứt, hận thù được xoá bỏ để không còn những cô bé chết đơn côi vì lạnh, chết tang thương vì chiến tranh, vì sự tham lam, thù hận của con người nữa.
NS. Trái Tim Đức Mẹ
Sr. Cecilia, CMR
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
Forum Rules