SƯỞI ẤM, NHẬN LẠNH



Một hôm sư phụ hỏi đệ tử trong lòng có chuyện gì khó khăn không.

- “Nghèo khó.” Đệ tử nói tiếp: “Hoàn cảnh gia đình con quá túng thiếu nên hình như con không thể học hành và cầu nguyện được.”

Một ngày mùa đông nọ, sư phụ và các đệ tử ngồi quanh lò sưởi,

- “Giống như gặp thời tiết gió lạnh, thì tôi biết phải nên làm gì.” một đệ tử nói như thế để trả lời dạy của sư phụ.

- “Cái gì ?” một đệ tử khác hỏi.

- “Sưởi ấm, nếu không sưởi ấm được, thì tôi vẫn còn biết phải nên làm gì.”

- “Làm như thế nào ?”

- “Nhận cái lạnh.”


(Lắng nghe của loài ếch)

Suy tư:

Con người ta vì cố chấp hoặc vì tự ái mà không thay đổi quan niệm sống của mình cho phù hợp với thực tại; con người ta vì là cứ sống với những thành công trong quá khứ hoặc cứ nghĩ về những cái đẹp trong quá khứ, mà không chịu nhìn thấy những thực tế đang thay đổi từng giây phút trong cuộc sống của xã hội, của người chung quanh mình.

Nghèo khó không phải là một cản trở cho việc cầu nguyện, nhưng vì cứ nghĩ đến sự nghèo khó mà không thể cầu nguyện, đó là lỗi ở tại bản thân mình. Nếu chấp nhận cái nghèo đang có để chuyên tâm cầu nguyện hoặc vươn lên trong cuộc sống, thì cuộc sống sẽ thảnh thơi thoải mái.

Khi không được sưởi ấm mà vui vẻ chấp nhận cái lạnh thì cái lạnh sẽ biến thành sự ấm áp, đó là sự thật dành cho những ai biết để tư tưởng và suy nghĩ chảy theo hoàn cảnh biến hóa trong cuộc sống của mình.

Cũng vậy, khi người Ki-tô hữu biết chấp nhận nghèo khó, đau khổ và hiểu lầm, thì nghèo khó biến thành hạnh phúc, đau khổ biến thành niềm vui và hiểu lầm biến thành yêu thương.



Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.