"Một mùa thu trươ'c nắng hoàng hôn
Âu yếm yêu nhau chẳng thấy buồn
Từ dạo chồng mình là ngư?i ấy
Trơ như khúc củi với yêu đương .
Ngư?i ấy thư?ng hay túm tóc tôi
Khảo ti?n trong lúc túi tôi vơi
Bảo rằng "ông đấm cho tim vỡ
Cho đến lòi ti?n ông mới thôi" .
Bất kể trong nhà có thứ chi
Cũng đem bán đổi lấy dăm ly
Cho nên ngư?i ấy gi? tái mét
Sơ cứng lá gan, quả thận suy .
Uống xỉn là đi quậy xóm làng
Thần quy?n thánh tửu mấy ai đương
Có khi tiên đế nhập đệ tử
Cuồng chân chạy bộ m?i ngả đư?ng
Tôi thấy tương lai tối mịt mù
Chồng tôi hủ rượu ấy tôi lo
Có khi rượu đế khi cô - nhác
Cho đến bao gi? mới tỉnh tu
Từ ấy thu rồi thu lại thu
Còn say còn xỉn đến bao gi?
Chồng tôi vẫn ngựa quen đư?ng cũ
Cho nên tôi vẫn buồn thiên thu
Tôi khổ như điên miệng xóm làng
Thì thầm to nh? chuyện chồng tôi
Tr?i ơi tôi chỉ mong một phút
Ngư?i ấy biến mất đi cho rồi
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng giống cảnh của tôi
Nếu phải tay tôi mà nấu rượu
Phải b? thật nhi?u thuốc chuột vô
Tôi nhớ l?i ngư?i ấy bảo tôi
Nếu ông mà tử cúng mâm xôi
Thì đây xôi thịt sẵn sàng cúng
Ngư?i ấy sao không ngủm cho rồi
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Tr?i ơi, bạn tưởng tượng được không
Vớ sao ngay phải thằng nghiện rượu
Thật uổng đ?i tôi, kiếp má hồng"