Tâm tình hướng về Mẹ Việt Nam, nhân kỉ niệm 150 năm Đức Mẹ Lộ Đức

KỶ NIỆM 150 NĂM ĐỨC MẸ LỘ ĐỨC

Lạy Mẹ Maria, ngày xưa, khi còn bé, con thích ra cổng đón mẹ con đi chợ về. Bây giờ nhớ lại, con nghĩ không phải vì đón quà, mà vì tâm hồn đứa con có nhu cầu tìm mẹ, đến với mẹ. Cũng y hệt như thế, hôm nay con viết bài này cho Mẹ. Năm nay, Giáo Hội kỷ niệm 150 năm Mẹ hiện ra ở Lộ Đức, để ghi ơn Lòng Xót Thương Nhiệm Mầu của Mẹ. Con không đủ khả năng ca ngợi Mẹ cách xứng đáng về Phép Lạ vĩ đại nầy. Con chỉ xin cảm tạ Mẹ.

Mẹ ơi, con thú nhận sự ích kỷ của mình: còn một lý do nữa, thúc đẩy con viết cho Mẹ hôm nay. Đó là lòng xót xa của con trước tình hình Công Giáo gặp gian nguy ở quê nhà. Quê hương con rất xa, nữa vòng trái đất, nhưng vẫn gần gũi trong lòng con. “Nơi chôn nhau cắt rốn “ cụm từ bình dân này nói lên nỗi tha thiết của lòng người đối với cội nguồn cuả mình.

Mẹ ơi, con tin Mẹ đau lòng còn hơn con nữa, cho Việt Nam. Con van xin Mẹ cầu bầu với Chúa cho quê hương con, cho Giáo hội Công Giáo Việt Nam. Máu Việt Nam, Nước mắt Việt Nam đã bao lần ướt đẫm đất quê hương, bao hình hài Chiến Sĩ đã nằm sâu trong lòng đất lạnh, bao gia đình mất cha, bao cô phụ mất chồng. .. Như Mẹ biết, dân tộc Việt Nam là một trong các dân tộc đau khổ nhất thế giới.

Con xin Mẹ, một lần nữa, ban Phép Lạ Lộ Đức trên quê con, đánh dấu 150 năm lòng Lân Tuất của Mẹ. Con xin Mẹ, Mẹ ơi, che chở phù trì Giáo Hội Việt Nam, dẫn đưa quê hương con thoát cơn gian nan đè nặng trên Tôn Giáo. Xin Mẹ thương, xin Mẹ đoái thương, lạy Mẹ Maria nhiệm mầu, như ngày xưa, Mẹ đã kéo Ơn Chúa xuống cho Cana xin Mẹ van xin Ơn Chúa cho Việt Nam khốn khổ hôm nay.

Lạy Mẹ, trên Thánh Giá, Đúc Giêsu, trong giờ Hấp Hối đau đớn và thiêng liêng, đã trao gởi Mẹ cho Gioan “ nầy là Mẹ con”. Từ đó, con có Mẹ. Từ đó, Mẹ là Mẹ con, mãi mãi, khi con còn sống, như khi xác thân con đã thành tro bụi. Mẹ ! chỉ kêu lên danh từ “Mẹ” con đã cảm thấy lòng mình dịu dàng êm ã, như gió mát mùa hè, như sưởi ấm mùa đông. Mẹ đã ẳm bồng ôm ấp con, mang con đến với Chúa. Mẹ đã nuôi dưỡng đời sống Tâm Linh con, giúp con nhận biết hương vị ngọt ngào của Tình Chúa xót thương.

Mẹ ơi, những khi Mẹ quỳ trước Nhan Thánh Chúa, thầm thĩ nguyện cầu cho loài người khốn khó chúng con, thì linh hồn con nấp trong tà aó Mẹ, vì, ý thức tội lỗi và sự bất xứng của mình, con choáng ngợp trước hào quang uy linh của Ngài. Con níu tà aó Mẹ để xin mẹ nguyện cầu cho con, để con được ấm áp với Tình Mẹ, để con hãnh diện mình có Mẹ trên trời!

Mẹ ơi, con dùng tà aó Mẹ để lau nước mắt những lúc con yếu đau thể xác hay tinh thần, những lúc con khổ sỡ thống hối với tội lỗi của mình, những lúc con buồn đau, cô đơn, hụt hẫng, choáng váng trước biến cố thương đau ập xuống đời con...

Mẹ ơi, Mẹ và con, chúng ta cùng yêu Chúa, nhưng Mẹ vẫn là chiếc cầu, là trung gian giữa Chúa và con, vì trong tất cả thụ tạo, không ai hiểu con Mẹ bằng Mẹ, không ai gần gũi Chúa bằng Mẹ. Mẹ thấy không, con cần Mẹ bao nhiêu! Con cần bàn tay Mẹ hiền của Mẹ dẫn con đi giữa gian trần đầy cạm bẫy, bàn tay mang đến cho con những miếng cơm manh aó Tâm Linh mà con thèm thuồng đói khát. ..

Mẹ là chất keo hàn gắn đổ vỡ, là cuộn băng băng bó vết thương. Mẹ là chiếc gối bông êm cho con dựa đầu nghĩ ngơi, Mẹ là cái Võng ru con trong Tính Yêu Chúa.

Lạy Mẹ, trên đường Thiện Nguyện con đi, biết bao lần con kêu “Mẹ ơi ! “ những khi lòng con tan nát trước thảm cảnh của kiếp người. Xin Mẹ thương, cầu bầu với Chúa cho bao kẻ lầm than nơi dương thế: những tâm hồn bơ vơ, đói khát Tình Thương, những cuộc sống chất ngất buồn đau, những tâm sự sâu kín não nề, những người tàn tật lê lết cuộc đời trên chiếc xe lăn, những giòng lệ thảm đêm trường thao thức, những tiếng thở dài nặng trĩu sầu thương...Mẹ ơi, ở hải ngoại còn như thế, huống gì Việt Nam, quê hương con ?

Phải chăng Việt Nam là cái giếng sâu mà lòng giếng rít lên những tiếng kêu thống khổ gởi bốn phương trời ??? Mẹ ơi, con chim Quốc Quốc còn biết hướng về quê hương, huống chi con là con người !

Con xin Chúa và Mẹ ban Ơn cho Quê hương con, xin cứu Việt Nam trong thương đau ngày càng trầm trọng. Xin đánh thức những Lương Tâm, xin cho họ hiểu chỉ duy nhất Tình Thương có thể mang lại Bình An cho chính họ như cho Đất Nước. Múa võ dương oai không những không còn hợp thời trên môi trường thế giới hôm nay, mà còn mang Tội vào thân. Sớm hay muộn, mỗi con người đều đi đến cái Chết một ngày nào đó, họ sẽ mang theo vào quan tài Cái Đức hay Cái Tội ?

Lạy Thiên Chúa Quyền Năng và Nhiệm Mầu, Lạy Mẹ Maria từ ái, nơi quê người đất khách, con cúi đầu tha thiết nài van Chúa và Mẹ cứu giúp Giáo Hội và Quê Hương con.

Với tấm lòng Biết Ơn Chúa và Mẹ,
Đông Khê