Trái tim mục tử Giêsu sáng ngời


Khát mong của Chúa Giêsu là: ”Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha và Con và Thánh Thần”(Mt 28,19). Khát mong tình yêu bỏng cháy của Ngài khi thấy đám đông bơ vơ lạc lõng không có người dẫn dắt. Dù phải ngược xuôi từ đồng bằng xuống biển hồ, không còn thời gian để ăn uống, ngủ nghỉ. Đức Giêsu vẫn không bỏ rơi những người đi theo Ngài:”Vừa ra Ngài đã thấy dân chúng đông đảo, và Ngài chạnh lòng thương xót họ, vì họ như cừu chiên không có người chăn giữ, và Ngài lên tiếng giảng dạy cho họ nhiều điều”(Mc 6, 34).

Cũng đã có lần Ngài bày tỏ ước nguyện bỏng cháy từ con tim mình cho các môn sinh, với một lòng cháy bỏng lửa mến yêu nung nấu tâm hồn:”Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong lửa ấy bùng cháy lên”(Lc 12,49). Có lẽ cũng phần nào hiểu được trái tim và cõi lòng của Thầy Giêsu, nên các môn đệ cũng đã ra đi để thực thi sứ mạng của mình. Trong ngữ cảnh của Tin Mừng hôm nay, sau khi giảng dạy, chữa lành nhiều người bệnh. Thầy trò xuống thuyền và ra đi để tìm nơi thanh vắng cầu nguyện và nghỉ ngơi. Thế nhưng họ không thể yên được khi dân chúng từ các làng mạc đổ xô đến tìm Chúa Giêsu. Trước những nổ lực tìm kiếm của đám đông, Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ cộng tác với Ngài để loan báo Tin mừng. Trái tim của vị Mục Tử Giêsu thật bao la và nồng cháy. Ngài chẳng giữ lại gì làm của riêng mình. Đời Ngài như một ngọn nến sáng, cháy mãi đến vô tận. Khắc khỏai trong tâm hồn của Ngài là làm cho mọi người nhận biết Thiên Chúa là Cha và tất cả là anh em với nhau. Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ hãy trở nên khí cụ tình yêu của Ngài:”Chính anh em là ánh sáng cho trần gian”(Mt 5,14). Chạnh lòng thương xót con người, tấm lòng vàng của Chúa Giêsu muôn đời vẫn mãi như những ngọn lửa chiếu soi tâm hồn những ai đi theo Chúa. Con người và nhân lọai ngày hôm nay vẫn mang trong mình một nỗi thao thức tìm gặp Đức Giêsu, vị Mục Tử nhân từ và hay xót thương. Cũng như dân chúng ngày xưa, họ đem đến cho Chúa những người ốm đau, bệnh tật và xin Ngài chữa lành, thì hôm nay vẫn thế, họ cũng mang đến cho Ngài những cuộc đời đáng thương, những thân phận bị bỏ rơi và xin Ngài cứu giúp.

Lạy Chúa Giêsu, con là mục tử mà sao không có tâm hồn như Chúa! thấy đám đông chạy đến, Chúa tìm mọi cách để giúp họ. Còn con, thấy bất lực khi xung quanh con có quá nhiều nhu cầu cần đến, mà con thì chỉ có đôi bàn tay trắng, không có gì để đáp ứng cho anh em đồng lọai. Chúa tiếp khách liên lỉ suốt cả ngày đêm, còn con có quy định gìơ giấc hẳn hoi. Chúa thương xót họ, con thì yêu thương có chọn lựa kỹ càng. Chúa lăn xả và hết mình với con người, con thì ngại khổ, ngại khó và ngại lắm gian nan. Chúa ơi xin giúp con trở nên mục tử nhân từ, hiến mạng sống mình để phục vụ anh em đồng lọai.


Lm Giacôbê Tạ Chúc