NHÀ VUA VÀ VỊ TĂNG KHỔ HẠNH



Nhà vua trông thấy một vị tăng Hồi giáo khổ hạnh, bèn theo phong tục đông phương mà hỏi:

- “Ông yêu cầu ân huệ gì ?”

Vị tăng khổ hạnh trả lời:

- “Tôi xin một ân huệ nơi nô lệ của tôi thì thật là không thích hợp.”

Thị về quở trách nói:

- “Thật là to gan, ngươi dám khinh mạn nhà vua như thế à ?”

Vị tăng khổ hạnh nói:

- “Ta có một nô lệ, đó là chủ nhân nhà vua của ngươi.”

- “Có chuyện đó à, ai vậy ?”

- “Sự sợ hãi.”


(Bài ca của loài ếch)

Suy tư:

Làm tổng thống, làm chủ tịch nước hoặc làm vua thì không còn sợ ai cả, bởi vì tất cả mọi quyền hành đều ở trong tay họ, nhưng có một chủ nhân mà tất cả mọi người đều phải toát mồ hôi sợ hãi, đó là sự sợ hãi của con người.

Làm người thì ai cũng có một sự sợ hãi: tổng thống thì sợ đảo chánh, chủ tịch nước thì sợ dân làm loạn, nhà vua thì sợ ám sát, người nghèo thì sợ đói, công nhân thì sợ mất việc.v.v...địa vị càng cao thì nổi sợ hãi càng lớn, nhưng nổi sợ hãi này rồi cũng hết khi tai qua nạn khỏi.

Có một chủ nhân mà tất cả mọi loại đều phải sợ hãi, đó là sự công bằng của Thiên Chúa.

Sự công bằng của Thiên Chúa làm cho người hiền đức vui mừng và người lương thiện được vui vẻ, nhưng nó lại làm cho kẻ ác đức, gian manh với anh chị em đồng loại phải sợ hãi tột cùng, bởi vì sự công bằng của Thiên Chúa nhận chìm kẻ gian ác xuống trong địa ngục đời đời kiếp kiếp, cho nên đó là nổi sợ hãi khủng khiếp nhất của ma quỷ và những kẻ tàn ác bất lương.

Kẻ lành thánh thì không sợ hãi, bởi vì chính Chúa là nơi nương náu của họ.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.