VÌ TÔI KHÔNG LÀ LINH MỤC

Vì tôi không là linh mục,
Không cảm thông nỗi lo âu của những chú bé lên mười,
Rời bỏ mái ấm thân yêu, đến nơi xa xôi hoang dã:
Tu học trong suốt thời niên thiếu,
Chuẩn bị nhận lãnh thánh chức linh mục khi tuổi trưởng thành.

Vì tôi không là linh mục,
Không cảm nhận nỗi rạo rực,
Khi mùa phượng vĩ lên màu, lúc tháng hoa trở về,
Từng đoàn chủng sinh lên đưòng về quê, sau niên học dài,
Gặp lại người thân, nhìn lại cảnh cũ mất dần trong ký ức...

Vì tôi không là linh mục,
Không sống những giây phút bâng khuâng thời niên thiếu,
Khi đối diện với những lựa chọn khó khăn:
Sống đời thanh xuân thường tình theo những ngọn sóng con tim,
Hay dấn thân trên đường tận hiến, với những hy sinh vô bờ bến...

Vì tôi không là linh mục,
Không đối đầu với những thách đố mời gọi sống đời lứa đôi,
Khi trải qua những tháng ngày dài thực tập trong giáo xứ,
Dứt khoát lấy những quyết định quá ư nghiệt ngã:
Bước theo chân Thầy Chí Thánh...

Vì tôi không là linh mục,
Không hiểu được sự chuyển hướng mạnh mẽ của Chúa Thánh Linh
Tác động trên những người được tuyển chọn đặc biệt:
Những chuyên viên cao cấp mọi ngành, kể cả người ngoại đạo...
Bỏ tất cả để theo Chúa trở thành linh mục,
Khước từ nếp sống tiện nghi vật chất,
Vui sống đời kham khổ phục vụ tha nhân...

Vì tôi không là linh mục,
Không cảm nhận những giây phút thần thiêng,
Khi nhận lãnh thánh chức linh mục,
Khi dâng Thánh Lễ đầu đời...
Khi đón nhận sự thương mến của cộng đoàn dân Chúa:
Giây phút hân hoan, nhưng khởi đầu con đường thập giá!

Vì tôi không là linh mục,
Không trải qua những tháng ngày ngỡ ngàng,
Khi bước đầu đời trở thành linh mục phó xứ,
Trẻ trung và non dại, nhưng đầy nhiệt huyết,
Hăng say phục vụ không biết mỏi mệt,
Lúc đôi tai chưa đón nhận những lời khen tiếng chê…

Vì tôi không là linh mục,
Không nếm những đắng cay ngọt bùi trong giáo xứ,
Trong tương quan giữa mục tử và mục tử,
Giữa mục tử và giáo dân...
Giữa niềm vui cho đi và nhận lại,
Giữa nỗi buồn chấp nhận những thách đố trong cuộc sống mục vụ...

Vì tôi không là linh mục,
Không cảm nhận thâm sâu Hồng Ân Thiên Chúa,
Khi dâng Thánh Lễ với đôi bàn tay run rẩy,
Khi đón nhận hối nhân trở về trong toà cáo giải,
Khi ban bí tích hôn phối cho đôi tân hôn trong ngày lễ cưới,
Khi chia sẽ những buồn vui với những ai tìm đến san sẻ...

Vì tôi không là linh mục,
Không cảm nhận thấm thía nỗi buồn của đời mục vụ:
Cho đi rất nhiều, nhưng chẳng mong nhận lại bao nhiêu,
Thường xuyên bị hiểu lầm, gièm pha hay dè biểu...
Nhưng luôn vui cười và quên hết mọi chuyện,
Để chính mình nhỏ xuống, nhưng Chúa nổi bật lên!

Vì tôi không là linh mục,
Không trải qua những «chiều Chúa nhật buồn»:
Khi cánh cửa nhà thờ khép kín,
Sau năm bảy Thánh Lễ kết thúc,
Một mình trong căn nhà xứ «đìu hiu»
Với sự trống vắng trong không gian và trong tâm hồn!

Vì tôi không là linh mục,
Không đối diện với những phũ phàng của tuổi già xế bóng
Của đời linh mục đơn côi tẻ lạnh,
Sống trong những ngôi nhà hưu dưỡng quạnh hiu,
Âm thầm và bị quên lãng...
Với những hy lễ ban chiều cùng những hàng xe lăn...

Vì tôi không là linh mục,
Không lãnh hội hết chiều sâu
Của danh xưng «linh mục đời đời» (sacerdos in aeternum)!
Đó là của lễ toàn thiêu,
Hiến trọn cho Chúa mà không mảy may đòi lại!
Mãi mãi thuộc về Chúa trong mọi cảnh ngộ đời thường...

Vì tôi không là linh mục,
Tôi cầu mong được cảm thông
Những gì linh mục đang sống...
Xin Chúa cho các đấng được nhiều Hồng Ân
Để đi trọn đường trần,
Là những cánh tay nối dài của Chúa,
Là những «Chúa Kitô khác» (alter Christus),
Của Giáo Hội thế trần!

Hương Vĩnh