Em hôm nay 20 tuổi - tràn đầy sinh lực và hăm hở lao vào chiến đấu với cuộc sống. Có phải mọi tuổi 20 đều có những ước mơ như thế?
Hôm nay nhận đuợc thư Bố! Trong thư Bố viết rất nhiều về tuổi 20 với những ước mơ mà Bố còn dang dở... mong là trong giấc mơ của con gái yêu có một phần nào đấy giấc mơ ấy và giúp người thực hiện nốt nó... Em đã suy nghĩ mãi…
Em bỗng dưng nghĩ về thế hệ 9X với rất nhiều những điều bất cập: những tư tưởng nổi loạn không thèm che giấu và mong muốn khẳng định bản thân bằng một cách nào đấy... những suy nghĩ còn non nớt và nông nổi về vật chất cùng những thứ hào nhoáng khác…
Nhưng em vẫn tin đấy chỉ là một giai đoạn nhất định của đời người. Giống như mọi đứa thanh niên 15-18 ở Châu Âu đều muốn phá vỡ những qui tắc đúng đắn mà cuộc sống đề ra và nổi loạn bằng những bộ quần áo rách tươm theo trào lưu, bằng những bộ tóc hồng rực hay rối bù - thậm chí bằng cả những tư tưởng chống đối nhà trường, chống đối xã hội có bài bản và lan ra với tốc độ rất nhanh. Nhưng rồi đến một lúc nào đó của đời người... Con người ta bỗng dưng chững lại… Nhìn lại những thứ đã qua thấy nó “điên khùng” và trẻ con nông nổi… Thấy mình đã đến lúc phải lớn lên, trưởng thành ra… Thấy mình cũng phải sống, có tham vọng và lí tưởng… Và những cô bé cạo trọc nửa đầu rất ngổ ngáo hôm qua sẽ bắt đầu nuôi lại mái tóc dài dịu dàng… Những cậu bé đánh mắt đen, mái tóc rối bù, đi giày đinh hôm nay sẽ biết đứng lại trước gương, chải cho mái tóc thẳng ra...
Và 9x hay thậm chí 10x sau này rồi cũng sẽ có một ngày thấy bực bội vì bị thua kém trong cuộc ganh đua quyết liệt của thế giới… rồi nỗ lực tiến lên và chiến đấu. Những gì em đã học được là 100 hay thậm chí một 1000 năm so với một đời người có lẽ là quá dài.. nhưng so với lịch sử nó lại chỉ là một chấm nhỏ mà thôi”. Vì thế mà con người ta không nên đánh mất niềm tin vào tương lai cho dù có thể ta không sống để mà nhìn thấy cái tương lai tươi đẹp ấy…
Em đã quen rất nhiều thanh niên của thế hệ mới - năng động, tham vọng và có hiểu biết. Bạn em – 20tuổi - sẵn sàng vứt bỏ cả một tương lai đã được định sẵn để bắt đầu lại và bước đi những bước đầu tiên trên con đường của riêng mình. Em đoán xã hội sẽ nhìn Bạn và thấy một sự điên khùng hay thậm chí một cái gì hơn thế nữa… Nhưng hôm Bạn hỏi em, em đã chỉ cười rất dịu dàng và bảo: Bạn yêu cứ đi đi... Và em, em sẽ luôn ở đâu đó trên con đường Bạn sẽ đi và chờ Bạn đến.. Trong mắt mọi người đấy có thể là một sự nổi loạn không chấp nhận được… nhưng đối với em, đấy lại là một sự dũng cảm vì bạn đã dám vứt bỏ hiện tại để sống theo mơ ước riêng mình…
Em hôm nay 20 tuổi - tràn đầy sinh lực và hăm hở lao vào chiến đấu với cuộc sống. Em thèm được biết nhiều hơn cái vốn kiến thức hạn hẹp của một đứa thanh niên vẫn đang đứng ở lề cuộc sống… Thèm được thử những thứ mới mẻ… bước đi trên những con đường em chưa quen và gặp gỡ với cả thế giới… Có phải mọi tuổi 20 đều có những ước mơ như thế?
Có lẽ rồi sau này em sẽ chẳng thực hiện được hết những gì mình mong muốn nhưng chỉ cần con người ta nỗ lực hết sức thì khi dừng lại và ngoái nhìn những thư đã qua, ta vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc và tự hào... Rồi có lẽ rất nhiều năm nữa của cuộc đời, cũng trong một tối trời se se và nhiều sao như hôm nay, em cũng sẽ ngồi viết một cái thư dài... nó sẽ bắt đầu bằng câu: “Con thân yêu, ngày xưa khi ở tuổi 20 như con, mẹ cũng đã từng có rất nhiều mơ ước…”