-
Moderator
V - VẪN CỨ 95 TUỔI
VẪN CỨ 95 TUỔI
Một ký giả nhất tâm muốn phỏng vấn một cụ già ở trung tâm viện dưỡng lão, để biết sâu chi tiết một vài câu chuyện ý vị của những người giàu có.
- “Chào cụ”, ký giả phỏng vấn nói: “Nếu cụ nhận được một lá thư của người thân nhất từ phương xa gởi đến, báo cho cụ biết có một tỉ đồng tài sản do cụ đứng tên, thì cụ có cảm giác như thế nào ?”
- “Anh bạn trẻ”, cụ già đàng hoàng thư thả nói: “Bác vẫn cứ là chín mươi lăm tuổi, đúng không ?”
(Trích: Bài ca của loài ếch, phần tu đức)
Suy tư:
Khi còn trẻ thì người ta bon chen làm giàu, giành giựt tranh đua chức vụ này chức vụ nọ, để gọi là nở mặt nở mày với hàng xóm, với bà con và với xã hội.
Nhưng khi đến tuổi bảy mươi không còn sức lao động nữa, thì con cái đứa này “đá” bố mẹ qua cho anh hai chăm sóc, anh hai lại “đá” qua thằng em út, thằng em út cũng than thở là các anh chị được cha mẹ chăm lo đầy đủ, học hành thành tài.v.v... Thế là cuối cùng đưa bố mẹ vào ở trong nhà dưỡng lão, và mỗi năm chỉ đến thăm có hai ba lần, mỗi lần vài tiếng đồng hồ rồi trở về với cuộc sống riêng tư của chúng nó.
Đến tuổi gần đất xa trời mà bổng nhiên được hưởng một gia tài to lớn, thì thật là buồn phiền chứ không phải là niềm vui, bởi vì có thêm lý do để con cái tranh giành tiền bạc và chia rẻ nhau...
Niềm vui lớn nhất của người già là được một “tấm vé” vào Nước Trời sau khi từ giả cuộc đời này, tấm vé này được viết bằng sự hiếu thảo và yêu thương của con cái, bằng sự bình an thanh thản tâm hồn của chính họ.
Con cái phải hiểu rõ điều này...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
Forum Rules