Chúa Nhật 21 thường niên - Năm C


CỬA HẸP ĐƯA CON NGƯỜI ĐẾN ĐÂU?


Khi có người hỏi: "Thưa Ngài, có ít người được cứu thoát thôi, phải không?" Chúa Giê-su không trả lời có nhiều hay ít. Nhiều hay ít là tuỳ vào quyền tự do định đoạt của mỗi người. Và nhân cơ hội nầy, Chúa Giê-su chỉ dạy một lối đi giúp cho con người đạt được ơn cứu độ: đó là đi vào cửa hẹp. Người nói: “Hãy chiến đấu để qua cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.”

Thế là, muốn vào Nước Trời, muốn nhận được ơn cứu độ, phải theo cửa hẹp, đường hẹp mà vào.

Nhưng tại sao phải đi vào cửa hẹp?

Thiên Chúa đã dựng nên trái đất và Người quy định cho nó phải quay quanh mặt trời theo một lộ trình nhất định và không bao giờ được đi trệch ra ngoài, đó là quỹ đạo trái đất. Phải mất 365 ngày và 6 giờ, trái đất mới quay hết một vòng quanh mặt trời, và cứ thế suốt thế kỷ nầy sang thế kỷ khác. Quả là gò bó, trói buộc, là đường hẹp triền miên.

Bao lâu trái đất còn đi theo đúng quỹ đạo, tức con đường hẹp mà Thiên Chúa ấn định cho nó, thì mọi sự sẽ diễn tiến tốt đẹp, cuộc sống sẽ ổn định điều hoà. Nhưng nếu một ngày nào đó, trái đất cho rằng đi theo quỹ đạo là gò bó, là chật hẹp, để rồi đi trệch ra ngoài cho thong dong thoải mái, thì đó là ngày cùng tận của thế giới!

Nhà thiết kế đã tạo ra hai đường ray chật hẹp cho con tàu chạy êm trên đó. Nếu con tàu cứ nương theo hai đường sắt chập hẹp ấy mà bon bon, thì sẽ về ga cuối an toàn. Thế nhưng, một ngày nào đó, đầu tàu nghĩ rằng: tại sao tôi cứ phải bị gò bó bởi hai đường ray quá ư chật hẹp nầy? Tại sao tôi không được tự do tung hoành trên những xa lộ rộng lớn? Thế rồi nó tìm cách thoát ra khỏi hai đường sắt gò bó, để được tự do trên những con đường thênh thang, để băng mình qua những cánh đồng bát ngát. Hậu quả của sự chọn lựa “tự do” nầy sẽ đưa đến một thảm họa kinh hoàng!

Khi tạo dựng con người, Thiên Chúa cũng vạch ra cho họ một “quỹ đạo”, đó là quy luật yêu thương. Đây cũng là con đường hẹp vì muốn sống yêu thương thì phải từ bỏ tính ích kỷ của mình, phải biết quên mình phục vụ. Nhưng nếu con người đi trật ra ngoài “quỹ đạo yêu thương”, họ phải nhận lấy hậu quả vô cùng tai hại.

Đường hẹp đưa đến vinh quang

Con đường hẹp của học sinh, sinh viên, của nhà nghiên cứu là gác bỏ những thú vui và cám dỗ của những trò tiêu khiển, những phút thư nhàn… để miệt mài nghiên cứu học tập, nhờ thế mà đạt được những thành quả lớn lao.

Nói chung, bất kỳ một kỳ tích hay một thành quả lớn lao trong bất cứ lĩnh vực nào cũng chỉ được gặt hái bằng những hy sinh phấn đấu, bằng những nỗ lực kiên trì, tức là phải thông qua đường hẹp mới đạt được chúng. Thế nên người ta thường nói thiên tài là thành quả của một sự cố gắng lâu dài.

Ngay cả Chúa Giê-su là Ngôi Hai Thiên Chúa làm Người cũng đã chọn con đường hẹp, là tự xóa bỏ mình đi, trở thành tôi tớ trung thành của Thiên Chúa Cha, vâng lời Chúa Cha trong mọi sự cho đến chết và thế rồi Thiên Chúa Cha đã cho Người phục sinh vinh hiển và được muôn loài chúc tụng tôn vinh. (Philip 2: 6-11)

Nếu mỗi người chúng ta không theo đường hẹp Chúa Giê-su đề nghị, tức là tuân giữ các giới răn của Thiên Chúa mà cứ sống buông thả theo đam mê dục vọng hư hèn của mình, thì số phận chúng ta cũng như con tàu đi trật đường ray, chúng ta sẽ lãnh lấy thảm họa. Mai đây, chúng ta có nài van với Chúa rằng: 'Thưa Ngài, xin mở cho chúng tôi vào!', thì Chúa sẽ bảo: 'Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!' và "bấy giờ chúng ta sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài.”

Trái lại, nếu chúng ta chấp nhận đi đường hẹp, tức đi đúng theo đường lối Chúa như tàu đi đúng đường ray, như trái đất đi đúng theo quỹ đạo…chúng ta sẽ được sống an bình hoan lạc ở đời nầy và được hưởng hạnh phúc muôn đời với Chúa đời sau.

Vậy thì bước qua cửa hẹp là giá phải trả (có gì mà không phải trả giá) cho hạnh phúc đời nầy và hoan lạc vĩnh cửu mai sau
.

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà